Nhưng không sao cả vài chục năm nữa, khi "Boss Niên" lớn lên, cậu ấy sẽ hiểu thôi. Lúc đó, Tiểu Ngư hãy nhắc anh trai giữ lời hứa nhé. Cảm giác hài hước chợt lóe lên, Phó Niên tưởng tượng ra cảnh mình hỏi trong tương lai: "Đây là ai trong hình thế?" Lúc này, Phó Niên cảm thấy vô cùng thất bại. Cậu quyết định lấy quyển truyện tranh nhi đồng của Phó Dư để đọc, cố gắng từng chữ một. Cậu không phải là người thích hợp kể chuyện cổ tích, đọc truyện không có nhấn nhá, lên giọng xuống giọng nhưng cũng may Phó Dư không phải là đứa trẻ kén chọn và cậu bé rất dễ hài lòng, cộng thêm sự cuồng anh trai đối với Phó Niên nên dù anh trai có đọc một cách thờ ơ thì Phó Dư cũng rất thích nghe.
"... Người chồng thực hiện theo di nguyện của vợ, chôn vợ dưới gốc cây tùng, anh ta khóc lóc thảm thiết đến mức không thể dừng lại được... Một thời gian sau, anh ta đã lấy vợ mới..." Phó Niên vừa đọc đến đây thì chuông cửa reo vang.
“Anh, có người đến kìa." Phó Dư nghe thấy tiếng chuông và chạy lên từ thảm chơi: "Có phải khách mà mẹ bảo không nhỉ?" "Chắc vậy." Phó Niên đánh dấu trang sách, đóng sách lại và đi ra mở cửa.
Ống kính máy quay của đoàn làm phim theo sát cậu, ghi lại từng bước đi.
Phó Dư như cái bóng nhỏ của Phó Niên, dõi theo anh mở cửa và bất ngờ một bó hoa hiện ra trước mặt họ.
"Xin chào, tôi là..." Người phụ nữ bên ngoài ngừng lại khi nhận ra người mở cửa là một bạn nhỏ, cô ấy hạ bó hoa xuống: "Bạn nhỏ Phó Niên phải không? Bạn thật là đẹp trai. "Chào cô, mời cô vào nhà. Phó Niên nghiêng người nhường đường và làm một cử chỉ mời vào.
Người phụ nữ Cát Âm Vũ đó cười tươi! Ngay lập tức cô ấy đã mến mộ cậu bé lễ độ này. Phía sau cô còn có một bạn nhỏ trạc tuổi Phó Niên, sau khi theo Cát Âm Vũ vào nhà thì cậu bé đã tự giới thiệu: Tớ là Hứa Bất Lan, chào Phó Niên, chào em trai.
"Chào cậu, đây là em trai tớ Phó Dư" Phó Niên nhìn Cát Âm Vũ nói: "Cô ơi, cô đến ngôi trên ghế sofa đi ạ." Phó Dư thò đầu ra từ phía sau Phó Niên: “Con chào cô, con là Phó Dư.
Cát Âm Vũ càng nhìn Phó Niên càng thích, cô ấy ngồi xuống hỏi: "Mẹ các con không ở nhà sao?"
"Mẹ đang nấu cơm ạ." Phó Dư giơ ngón tay nhỏ chỉ vào cửa phòng bếp: "Cô ơi, con và anh trai sẽ cùng tiếp đãi cô ạ."
Cát Âm Vũ cười rạng rỡ, cô nhẹ nhàng nói: "Được rồi, vậy con định chiêu đãi cô như thế nào?”
"Con đi lấy nước cho cô, cô ngôi đợi một chút nhé." Phó Niên đặt bó hoa Cát Âm Vũ mang đến lên bàn và hơi vụng vê mở tủ lấy hai cái cốc ra.
Phó Dư thấy vậy liên vội vã chạy theo Phó Niên để giúp đỡ anh trai.
Vì thế, Phó Niên đã đưa cho Phó Dư một cái cốc.
Một bình nước thủy tinh đựng nước ấm đặt trên bàn, may mắn thay Phó Niên cao vừa đủ để với tới. Phó Niên mỉm cười, nhón chân lên và cẩn thận kéo quai bình nước ra.
Nhưng dáng vẻ tràn đầy tự tin của cậu ở trong mắt người xem lại không giống vậy. Cậu nhóc chỉ cao hơn cái bàn một chút, cậu giống như con kiến nhỏ đang cố gắng đùa nghịch với bình nước thủy tinh một cách khá khó khăn.
"Em trai, có cân tớ giúp cậu không?" Hứa Bất Lan là đứa trẻ sáu tuổi rưỡi, cậu bé không muốn ngồi một chỗ để nhìn, cũng không cần người lớn hướng dẫn đã tự động ởi tới chỗ Phó Niên. Cậu bé cao hơn Phó Niên một chút nên có thể dễ dàng lấy được bình nước trên bàn, không những vậy cậu bé còn có thể rót nước vào cốc.
Nước chảy dọc theo thành bình thủy tinh vào cốc, Phó Niên nhẹ nhàng hạ chân xuống và nói: "Cảm ơn cậu."
Không có gì. Em trai Phó Dư, em có cần anh rót nước không?" Hứa Bất Lan vẫy bình nước ra hiệu cho Phó Dư.
Phó Dư dừng lại một chút, rồi gật đầu: "Em cũng cần ạ, cảm ơn anh.
Cậu bé câm cốc bằng hai tay, đưa ra trước mặt Hứa Bất Lan.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo